NGHE XEM! LÀ THỜI GIAN ĐANG HÁT
Phan_38
Một lần nữa vùi đầu lên giường, Vương Thiến Thiến cười khổ một chút, cô rốt
cục hiểu được, mục đích ngày đó mẹ của Hướng Nghiên để cho cô uống thứ
trà kia, chính là muốn cho cô biết, có những tình cảm cũng giống như trà, lúc
đầu là ngọt ngào, nhưng dần dần sẽ biến thành đắng, mặc kệ dư vị như thế
nào, cũng vẫn là đắng. Cô chỉ hớp qua một ngụm, đã đắng chát, nếu như
uống nhiều, vậy.....
Cô khẽ cười, liền rơi nước mắt. Hướng Nghiên, chúng ta quả nhiên là không
thể đi đến cuối cùng......
Không phải em không yêu nữa, chỉ là em không muốn tiếp tục ích kỷ.
Mặc dù đã đau đến không thể hít thở, nước mắt đã ướt đẫm gối nằm, cô vẫn
ghi mấy chữ Hán vào khung viết tin nhắn trong điện thoại: Em đã suy nghĩ
kỹ rồi, chúng ta chia tay đi.
Tin báo đã gửi vừa mới vang lên, điện thoại của Hướng Nghiên lập tức gọi
vào, nhưng mà cô bắt máy bên kia lại không có âm thanh. Một thời gian im
lặng thật dài qua đi, Hướng Nghiên nói: "Chị vừa mới tiễn mẹ về, đang định
ngày mai trở về tìm em, em thế này lại là vì sao?"
Vương Thiến Thiến sụt sịt mũi, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Chia tay đi."
Giọng nói kia khàn khàn mơ hồ, trong nháy mắt, chính cô cũng cảm thấy
không chân thật.
"Em ở đâu?" Giọng nói của Hướng Nghiên nghe không ra gấp rút.
"Nhà." Vương Thiến Thiến ngừng một chút nói tiếp: "Nhà chị."
"Được, chị đã biết." Hướng Nghiên không đợi cô nói xong đã ngắt điện thoại.
Tắt điện thoại, Vương Thiến Thiến nằm úp lên giường, khóc đến chết đi sống
lại. Cô lớn thế này cho đến bây giờ chưa từng đau lòng như vậy, hai chữ chia
tay này, cả đời cô chỉ nói qua ba lần, lần đầu tiên nói, là lời nói tức giận
Hướng Nghiên mà nói; lần thứ hai nói, là lời nói làm cho người lớn an lòng
nói với mẹ của Hướng Nghiên; lần thứ ba nói, cũng là thật sự, lời nói bất lực
làm cho cô ngay cả hít thở cũng trở nên yếu ớt giống như mất đi mạng sống.
Đau lòng đến cùng cực, không biết có phải chỉ cần trái tim ngừng đập, sẽ
không đau nữa? Nhưng mà nếu cô chết rồi, Hướng Nghiên càng không thể
buông, tất cả, đều để cho cô gánh chịu đi.
Lúc này đây, chỉ lúc này đây, để cho cô giống như người lớn, đi bảo vệ
Hướng Nghiên.
Mặc dù biết Hướng Nghiên lúc này cũng đau giống như mình, cô vẫn nhịn
không đi an ủi, cô biết hiện giờ cô không thể có một chút không đành lòng
nào, không thể làm cho Hướng Nghiên vì mình mà mất đi những thứ khác
nữa.
Đồng hồ báo thức vang lên tíc tắc, Vương Thiến Thiến nằm ở trên giường, từ
trong tiết tấu kia, nhớ lại trước đây. Từ lúc cùng Hướng Nghiên gặp nhau cho
đến yêu nhau, mãi cho đến hiện tại, có nhiều hình ảnh hạnh phúc như vậy,
chỉ cần vừa nghĩ đến, luôn sẽ cong khóe miệng lên. Nhưng mà lần này, cô tuy
rằng cười, nước mắt cũng không thể khống chế chảy ra từ khóe mắt, bao
nhiêu hạnh phúc từng có, hiện tại chỉ còn bất lực. Ngoại trừ mỉm cười chảy
nước mắt, cô không biết có thể làm được gì, nhắm mắt lại, trong đầu tất cả
đều là hình ảnh của Hướng Nghiên; mở to mắt, nước mắt ở trước mắt lại hợp
thành bộ dáng của Hướng Nghiên.
Thời gian là ba giờ sáng, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, gió lạnh thổi vào bức
rèm quật lên tường nghe sàn sạt. Vương Thiến Thiến đành phải qua loa lau
nước mắt, rời giường đi đóng cửa lại. Cô đi đến trước cửa sổ, liếc mắt nhìn
mưa bên ngoài, nghĩ thầm, ngay cả ông trời cũng đang tội nghiệp mình hay
sao? Mình làm như vậy, chắc là đúng rồi chăng?
Trong màn mưa, đột nhiên có một chùm ánh sáng từ xa đi đến gần, có một
chiếc xe taxi đang chậm rãi tiến vào trong sân. Vương Thiến Thiến đóng cửa
sổ, xoay người đến phòng bếp rót cho mình một cốc nước, khóc quá lâu,
cuống họng cũng khàn.
Cô cầm cốc nước từ phòng bếp đi ra, đột nhiên nghe được có tiếng nắm cửa
chuyển động, tim cũng theo âm thanh kia mà căng thẳng. Cửa mở, cô thấy
Hướng Nghiên chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh đang đứng ngoài cửa, trên
đầu, trên người, còn phủ nước. Chiếc xe dưới lầu vừa rồi kia.... Vương Thiến
Thiến theo thói quen định đến toilet lấy khăn mặt đưa cho Hướng Nghiên,
nhưng mà vừa cất bước, lại vội ngừng lại. Cô không thể làm như vậy.
Hướng Nghiên đóng cửa lại, tiện tay vứt bỏ túi xách, giày cũng không cởi tiến
vào trong nhà, bước lên ôm lấy Vương Thiến Thiến còn đứng sững sờ ở
phòng khách, khàn giọng mà nói: "Chị không muốn chia tay....."
Hướng Nghiên vừa ôm, trái tim của Vương Thiến Thiến đã muốn vỡ ra, cô
ngăn bản thân mình ôm lại Hướng Nghiên, lại không thể ngăn cốc nước rơi
xuống đất, nháy mắt mảnh nhỏ văng khắp nơi. Vũng nước ấm chảy dọc theo
khe hở trên sàn nhà, hợp lại với một ít nước đọng lại phía sau Hướng Nghiên.
Cô đẩy Hướng Nghiên ra, cúi đầu nhìn thấy mảnh nhỏ đầy trên sàn nói: "Em
muốn chia tay."
Một sàn nhà đầy mảnh vỡ kia, cũng không so được với sự đau lòng của hai
người đang im lặng trong phòng khách.
"Giữa chúng ta, cho đến bây giờ ngoại trừ yêu, cái gì cũng không xác định."
Vương thiến Thiến đưa tay ra sau lưng, cởi bỏ chiếc nhẫn Hướng Nghiên tặng
cô, giữ lại trong lòng bàn tay phải.
"Điều này còn chưa đủ sao?" Cho đến bây giờ Hướng Nghiên không nghĩ tới
những lời này sẽ xuất phát từ miệng cô ấy, rốt cuộc mấy hôm nay đã xảy ra
chuyện gì? Sao cô ấy lại đột nhiên biến thành như vậy? "Em đã nói, chúng ta
phải luôn ở bên nhau, Vương Thiến Thiến, em đã nói....." Hướng Nghiên
nghiêng người muốn hôn nhẹ cô, lại bị cô lấy tay ngăn lại. Bàn tay kia để ở
trên vai của Hướng Nghiên, Hướng Nghiên chỉ vừa cúi đầu đã thấy vị trí vốn
tồn tại một chiếc nhẫn cặp ở ngón giữa, là khoảng trống.
Vương Thiến Thiến không dám ngẩng đầu nhìn Hướng Nghiên, sợ nhìn thấy
cô sẽ mềm lòng. Tình yêu không được chúc phúc, tình yêu không thể công
khai, tình yêu không thể chịu nổi chờ đợi..... Tình yêu không có cách nào thực
hiện......
"Hướng Nghiên, em thật sự không thể tiếp tục." Vương Thiến Thiến hít sâu
một hơi, mới nói ra những lời này. Nhưng mà trước sau không dám ngẩng
đầu.
CHƯƠNG 70. DỰA VÀO CÁI GÌ
Hai người đứng đối mặt, mũi chân gần như chạm mũi chân, Vương Thiến
Thiến nhìn thấy rõ có giọt nước mưa chảy xuống vũng nước đọng dưới chân
Hướng Nghiên. Cô thật hy vọng mình có thể phá tan hết tất cả mọi ngăn cách
trở ngại, dũng cảm mà ôm Hướng Nghiên vào trong ngực, nói cho mọi người
nghe, hai người bọn cô ở bên nhau tương lai cũng sẽ rất hạnh phúc, nhưng
mà, cô dựa vào cái gì?
"Cho nên, em cứ như vậy mà buông tay chị là bởi vì em không yêu chị nữa
sao?" Hướng Nghiên nói xong, nước mắt theo đó mà rơi xuống.
"Phải." Vương Thiến Thiến cắn chặt răng, từ trong cổ họng khó khăn mà tràn
ra từ này.
"Vương Thiến Thiến! Em là đồ khốn kiếp vô liêm sỉ lại ấu trĩ!" Hướng Nghiên
gào lên, giơ tay lập tức một cái tát dừng trên mặt Vương Thiến Thiến. Chị ấy
dùng tay trái đánh, lực không mạnh, nhưng trong khoảnh khắc chiếc nhẫn
trên tay chạm vào mặt, Vương Thiến Thiến cảm giác được thứ đồ kim loại kia
chạm vào đau nhói trong lòng.
Cả đời này của Vương Thiến Thiến, vẫn luôn được nuông chiều từ bé, từ nhỏ
đến lớn chưa có ai đánh cô, hai mươi mấy năm qua, chỉ ăn qua hai cái tát, đều
là của Hướng Nghiên. Cô nâng tay xoa xoa hai gò má nóng rát, cảm giác
giống như chiếc nhẫn kia để lại dấu vết trên mặt cô, làm sao cũng không xóa
được. "Đúng! Chị mắng rất đúng!" Cô đột nhiên cười, ra vẻ thoải mái mà nói:
"Con người của em vốn như vậy, không gì có thể làm cho em thích thật lâu,
con người cũng vậy, hiện giờ em không yêu chị nữa, cho nên chia tay đi."
Hướng Nghiên đột nhiên cảm thấy được Vương Thiến Thiến ở trước mắt làm
cho mình vô cùng xa lạ, bàn tay run rẩy của chị ấy xoa má phải của Vương
Thiến Thiến, hỏi lại một lần lại một lần: "Vì sao?"
Vương Thiến Thiến đành phải quay đầu đi nói: "Không có vì sao, cứ như vậy
đi, chị đừng khóc, em không muốn thấy chị khóc, em phiền."
"Vương Thiến Thiến........." Giọng điệu của Hướng Nghiên, sớm từ phẫn nộ
chuyển sang cầu xin, "Thiến Thiến........... Đừng như vậy được không?" Đây là
lần đầu tiên, Hướng Nghiên dùng thái độ như vậy đối với cô.
Trong lòng Vương Thiến Thiến vẫn như luôn căng như dây đàn, sắp phải đứt.
Cô không biết giây tiếp theo, cô có phải là sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ
hay không. Vì vậy cô không để cho mình có cơ hội hối hận, dùng sức đẩy
Hướng Nghiên ra nói: "Vậy chị tiếp tục ở đây khóc đi, em đi đây."
Hướng Nghiên bị cô đẩy như vậy, ngã lăn trên mặt đất, cô đi ngang người chị
ấy, nhắm mắt lại cố nhịn không nhìn tới, chỉ là trong khoảnh khắc đi ngang
qua, cô lại nhớ đến lần đầu gặp, khuôn mặt tươi cười đó của Hướng Nghiên.
Hiện tại, trên khuôn mặt ấy, tràn ngập nước mắt. Cô biết lần này đi có thể sẽ
không bao giờ quay đầu lại, nhưng vẫn nhẫn tâm không dám cúi đầu. Trong
tay nắm lấy chiếc nhẫn Hướng Nghiên tặng cô, siết chặt tạo ra một dấu tròn
ửng đỏ.
Mưa bên ngoài vẫn rơi không ngừng, Vương Thiến Thiến cả trú mưa cũng
không thèm, ngửa đầu đi về phía trước, cô nghĩ đến, cơn mưa này quá lớn
rồi, rơi cả vào trong mắt cô. Không biết là ai cảm động ai.
Lúc Vương Thiến Thiến đi quên đóng cửa, Hướng Nghiên ngồi bệt dưới đất,
trơ mắt nhìn người nọ biến mất trước mắt, lại không biết phải nói như thế nào
để giữ cô ấy lại, chị ấy rất hận tính cách đáng chết này của mình, rõ ràng là
không đành lòng như vậy, rõ ràng là không buông xuống được như vậy, vậy
mà không học được giữ lại. Có phải chị ấy nên một khóc hai nháo ba thắt cổ
hay không? Nhưng mà dùng phương pháp như vậy để giữ một người ở lại,
có ý nghĩa gì chứ?
Gió nhẹ thổi qua làm cho cánh cửa khép rồi lại mở, đột nhiên mưa to tầm tã,
cửa bị gió thổi đóng chặt lại. Vang lên ầm một tiếng, Hướng Nghiên mới
đứng dậy từ mặt đất, tìm điện thoại trong túi xách, gọi cho Vương Thiến
Thiến, kết quả, tiếng chuông điện thoại truyền ra từ phòng ngủ. Chị ấy luống
cuống, hấp tấp cầm lấy chìa khóa rồi đi ra cửa.
Rạng sáng 4 giờ, có người đi thang lang không mục đích trong mưa, có người
đi đi dừng dừng tìm kiếm đứa nhóc bỏ nhà kia. Đêm tối dày đặc, mưa rất to,
thế giới đều nhìn không rõ ràng.
Đợi cho trời sáng, mưa tạnh rồi, Hướng Nghiên mới lê bản thân mệt mỏi của
mình trở về nhà một lần nữa. Chị ấy nghĩ, mình rốt cuộc đã làm sai chuyện
gì? Vì sao lại đối xử với mình như vậy? Mà người duy nhất có thể cho chị ấy
đáp án, không còn nữa.
Về đến nhà, phát hiện hai chiếc điện thoại vẫn im lặng nằm cạnh nhau như
trước, không có một cuộc gọi nhỡ, không có một tin nhắn. Rốt cuộc đã đi đâu
rồi chứ?
Tình yêu luôn đoán được bắt đầu, lại không đoán được kết cục.
Thật sự không thể ở bên nhau sao? Chết cũng không muốn buông tay, nhưng
mà vì cái gì em lại muốn buông chị chứ?
.
.
.
Vào một buổi sáng vừa tạnh mưa, Triệu Đình đang nằm trên giường mộng
đẹp ngọt ngào với bạn trai thứ n. Bỗng nhiên một trận đập cửa dồn dập làm
cô ấy bừng tỉnh giấc mộng xuân này. Cô ấy căm phẫn vuốt lại đầu tóc rối bời
từ trên giường ngồi dậy, tuy rằng sớm để lại tóc dài, cô ấy vẫn có thói quen
xõa tóc ngủ đến rối tung rối mù. Mở cửa, thấy Vương Thiến Thiến ướt sũng
đứng đó, Triệu Đình lập tức tỉnh táo.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Triệu Đình đỡ lấy Vương Thiến Thiến đang yếu
ớt, vừa chạm tay vào là một mảnh lạnh lẽo.
"Chị Triệu Đình......." Vương Thiến Thiến thấy chị ấy, liền khóc ầm lên một
trận.
Triệu Đình đóng cửa, đỡ cô vào trong ngồi xuống, lại lấy khăn mặt đến lau
nước mưa trên người cô, "Đừng khóc, đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói."
Vương Thiến Thiến lau lau nước mắt, mới nghẹn ngào nói: "Em và Hướng
Nghiên đã chia tay....."
"Cái gì?" Hướng Nghiên đá em? Không thể nào?" Triệu Đình đứng bật dậy,
sao Hướng Nghiên lại có thể như vậy?
Vương Thiến Thiến lắc đầu, "Là em nói chia tay...."
Triệu Đình nghe xong, tức giận đến mức đẩy Vương Thiến Thiến: "Em đá
Hướng Nghiên? Vậy em khóc với chị cái gì?"
"Em....." Vương Thiến Thiến muốn nói lại thôi, những lời đó cũng không thể
nói với Triệu Đình, Triệu Đình nhất định sẽ nói cho Hướng Nghiên. Nhưng
mà hiện giờ cô thật sự không biết nên tìm ai để kiếm một chút an ủi, Trương
Thiên Nhất và Nguyệt Lượng không ở đây, Lí Nam đã sớm ở chung với bạn
trai, Tống Nhiên còn trọ tại trường với bạn cùng phòng nói chuyện với nhau
cũng không tiện, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể làm phiền Triệu Đình. Hơn nữa,
cô biết Hướng Nghiên nhất định là đang tìm cô khắp nơi, mà Triệu Đình và
Hướng Nghiên có quan hệ tốt nhất, cho nên cô tìm đến Triệu Đình cũng chính
là để cho Hướng Nghiên biết cô bình an.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Triệu Đình ôm vai đứng trước mặt Vương
Thiến Thiến, hai người vẫn luôn tốt như vậy, sao lại đột nhiên chia tay?
"Hướng Nghiên biết em tới chỗ chị không?"
Vương Thiến Thiến lắc đầu.
Triệu Đình trừng mắt liếc cô, "Chị đi gọi điện thoại cho Hướng Nghiên trước,
lát nữa sẽ thẩm tra em sau." Triệu Đình xoay người đi vào phòng ngủ, Vương
Thiến Thiến ngồi ở chỗ kia lặng lẽ rơi nước mắt.
Đợi cho Triệu Đình gọi điện thoại xong, sắc mặt càng nghiêm trọng so với
trước đó, vì thế Vương Thiến Thiến đứng lên dịch chuyển vài bước về phía
cửa. Triệu Đình đi vài bước đến trước mặt cô, lớn tiếng mắng: "Vương Thiến
Thiến! Em là đồ khốn kiếp!" Sau đó dùng sức đẩy, cả người Vương Thiến
Thiến bị đập vào tường.
Đương nhiên Vương Thiến Thiến biết Hướng Nghiên sẽ không oán trách
mình với Triệu Đình, nhưng Hướng Nghiên nhất định rất đau lòng, cho nên
Triệu Đình mới có thể tức giận như vậy. Cô dựa vào tường, thẳng người lên
nói: "Chị Triệu Đình, chị đánh em đi, mắng em đi, em không trách chị, là em
có lỗi với Hướng Nghiên."
Triệu Đình giơ tay lên, lại hạ xuống, hai người kia đều là bạn tốt của cô ấy,
xảy ra chuyện như vậy cũng không phải cô ấy đánh Vương Thiến Thiến là có
thể thay đổi được, cô ấy chỉ hỏi Vương Thiến Thiến: "Nếu em nói em thích
người khác, chị còn có thể hiểu được phần nào, nhưng em đây là làm sao?"
"Em không muốn yêu xa, em quá mệt mỏi, được không?" Vì Hướng Nghiên,
cô đành phải gạt cả Triệu Đình.
"Lúc trước ai lời thề son sắt nói chờ Hướng Nghiên hai năm?" Triệu Đình bất
giác tăng âm lượng, cô ấy luôn cảm thấy, nếu lấy tính cách Vương Thiến
Thiến mà nói, không nên như vậy?
"Chị cũng biết từ trước đến nay em đều nói mà không suy nghĩ, nói vậy em
chỉ là thuận miệng nói mà thôi." Vương Thiến Thiến lại lộ ra vẻ mặt đùa giỡn,
nếu Triệu Đình biết được con người thật của cô, như vậy cũng sẽ khuyên
Hướng Nghiên sống cuộc sống của mình cho tốt đi?
"Sao em lại trở nên như vậy?"
"Thời gian sẽ thay đổi một người."
"Vương Thiến Thiến, không phải là em có nỗi khổ gì chứ? Em nói đi chị giúp
em cùng giải quyết, nói cho Hướng Nghiên biết, chúng ta cùng nhau nghĩ
cách."
Triệu Đình trước sau vẫn không tin, thời gian có thể thay đổi một người, sẽ
làm tình cảm nhạt đi, nhưng nếu như người này là Vương Thiến Thiến, giống
như có chút khó khăn.......
"Nỗi khổ gì chứ, chị nghĩ nhiều rồi, em chính là không yêu chị ấy nữa, không
muốn tiếp tục sống như vậy, không được sao? Em chịu đủ rồi, không được
sao?"
Triệu Đình sửng sốt nửa ngày mới nói tiếp: "Được, có thể, nếu là như vậy, em
khóc cái gì?"
Vương Thiến Thiến cúi đầu không lời nào để nói, nửa ngày, cô mới lại mở
miệng: "Chị Triệu Đình, phiền chị giúp em chuyển lời với Hướng Nghiên, đồ
của em, một thời gian nữa em sẽ về lấy. Em đi đây, sáng sớm đánh thức chị
thật ngại quá, hôm nào mời chị ăn cơm."
Giọng điệu khách sáo như vậy, làm cho Triệu Đình rất không quen, cô ấy gọi
người muốn rời khỏi kia lại, dè dặt mở miệng, "Thiến Thiến..... thật sự không
thể quay trở lại sao?"
Vương Thiến Thiến đầu cũng không quay lại, đưa lưng về phía cô ấy gật
mạnh đầu.
Yêu không phải là một cộng một bằng hai, không phải hai người yêu nhau là
có thể, không phải cố gắng nhất định sẽ có kết quả tốt, đạo lý này cuối cùng
Vương Thiến Thiến cũng nghĩ thông suốt. Sau này, hai người bọn cô không
còn quan hệ, cô sẽ mang theo tình yêu này để tiếp tục sống. Cô hy vọng
Hướng Nghiên cũng sống tốt, hy vọng Hướng Nghiên quên cô, cũng hy vọng
Hướng Nghiên nhớ cô. Chẳng qua là từ nay về sau, ai cũng không còn là của
ai nữa.
Hướng Nghiên trở về thành phố S, Vương Thiến Thiến về nhà cha mẹ ở, thời
gian tiếp tục vô thức mà trôi qua.
Ngày Vương Thiến Thiến dọn khỏi nhà của Hướng Nghiên, ở trên bàn trà để
lại một tờ giấy: Chìa khóa đặt ở kệ giày, hoa này em mang đi, chúng nó cần
người chăm sóc, nếu chị trở về, nhớ đổi ổ khóa. Bảo trọng.
Đi tới cửa, không nhịn được mà quay đầu nhìn lại một lần, nhẹ giọng thở dài,
lại đi trở về bàn trà bên cạnh, vò những lời kia thành một cục cất vào trong túi
áo khoác, viết lại một tờ khác: Chìa khóa chờ lần sau chị trở về sẽ đưa chị, hoa
em mang đi.
Cho dù không thể ở bên nhau, nhưng cô vẫn muốn lại nhìn thấy chị ấy.
CHƯƠNG 71. CÔ QUẠNH THÀNH TRANH
Đồng hồ báo thức reo lên mấy lần, Hướng Nghiên không nhớ nổi, đầu đau
muốn nứt ra, không mở mắt được.
"Thiến Thiến, mấy giờ rồi?" Lời vừa ra khỏi miệng, chị ấy mới ý thức được
Vương Thiến Thiến vốn không ở bên cạnh chị ấy. Không chỉ là hôm nay
không ở bên cạnh chị ấy, mà là sau này, cũng vẫn sẽ không ở.
Dạ dày quặn lên, chị ấy rời giường vào toilet nôn, nhưng chỉ là nôn khan. Thì
ra thứ chặn chị ấy lại, không phải là rượu của hôm qua, mà mà người và
chuyện còn nghẹn ở trong lòng.
Chẳng lẽ thật sự từ bỏ như vậy sao? Từ sau khi trở về từ thành phố H, chị ấy
đã tự hỏi bản thân vấn đề này không dưới vạn lần. Nhưng mà........
Chị ấy liên tục gọi điện thoại cho Vương Thiến Thiến, trong ống nghe truyền
đến một giọng nữ máy móc – Điện thoại quý khách gọi tạm thời không liên
lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Hướng Nghiên hít sâu một hơi, lại trở về phòng ngủ, nhìn thời gian đi làm đã
bị muộn rồi, bèn không gọi nữa.
Hôm nay chị ấy có rất nhiều chuyện phải làm, cho đến trước cuộc họp buổi
chiều phải tắt chuông điện thoại, chị ấy mới nhớ tới, qua nhiều ngày như vậy,
Vương Thiến Thiến vậy mà cả một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi qua,
thậm chí một tin nhắn cũng không có. Lại gọi cho dãy số kia, vẫn không thể
kết nối được như trước. Chẳng lẽ thật sự ngay cả nói chuyện cũng không
muốn nói với mình sao? Chị ấy nghĩ một lúc lại suýt rơi nước mắt, nhưng mà
lý trí nhắc nhở chị ấy, không thể tùy hứng.
Họp xong, lại bận rộn đến khuya, về đến nhà, Hướng Nghiên nằm ở trên
giường, chưa từ bỏ ý định lại cầm lấy di động. "Đây là lần cuối cùng." Chị ấy
tự nói với chính mình. Nếu Vương Thiến Thiến không nghe, vậy chị ấy cũng
không làm phiền nữa.
Sau đó..... vẫn là không thể gọi được.
Hướng Nghiên tức giận đến mức ném điện thoại lên giường, căm hận nói:
"Vương Thiến Thiến, đây là do chính em chọn!" Lựa tên trong danh bạ, ngón
tay chần chừ ở nút C, cuối cũng vẫn là không nhẫn tâm.
Một ngày của tháng sau, Vương Thiến Thiến chịu không nổi nhung nhớ gọi
điện thoại cho Hướng Nghiên, muốn giống như bạn bè ân cần hỏi thăm một
chút, nhưng lúc này Hướng Nghiên đang họp để chế độ im lặng, không nghe
thấy. Chờ sau khi chị ấy họp xong lập tức gọi lại cho Vương Thiến Thiến, mà
Vương Thiến Thiến đang rửa mặt, nghe thấy điện thoại vang lên chạy ra tiếp,
vừa tiếp lại đã ngắt kết nối.
Sau đó thỉnh thoảng sẽ liên lạc bằng tin nhắn, không gọi điện thoại nữa.
Tình cảm, có lúc chính là do như vậy mà trở nên nhạt dần.
Sau đó, Vương Thiến Thiến hỏi Nguyệt Lượng: "Có phải chỉ cần không nhớ
đến nữa, thì sẽ không đau khổ? Vậy cậu chỉ cho tớ, làm thế nào để không nhớ
tới?"
Sau đó, tinh thần của Vương Thiến Thiến sa sút một khoảng thời gian.
.
.
.
Mùa xuân năm sau, Trương Thiên Nhất về nhà thăm người thân, ngày hôm
đó Vương Thiến Thiến đến nhà ga đón cậu, đã hơn một năm không gặp,
phong thái của Trương Thiên Nhất đã khác hơn rất nhiều so với trước kia.
Vương Thiến Thiến cảm thấy được, cậu trở nên chững chạc, cũng dần dần
trưởng thành.
Trong tiệm KFC, Vương Thiến Thiến lần đầu tiên bình tĩnh từ tốn thuật lại
đầu đuôi chuyện chia tay với Hướng Nghiên, cô không có giấu diếm Trương
Thiên Nhất, bởi vì cô biết mặc kệ cô làm gì, Trương Thiên Nhất chắc chắn
cũng sẽ ủng hộ.
Quả nhiên, sau khi Trương Thiên Nhất nghe xong, cũng không phát biểu
quan điểm gì đối với chuyện này, lại nói với Vương Thiến Thiến: "Hay là.......
hai chúng ta kết hôn đi?"
Vương Thiến Thiến ngay lập tức bị Trương Thiên Nhất chọc cười như vậy.
Nếu như thế này, gả cho Trương Thiên Nhất, có lẽ cũng là một lựa chọn
không tồi. Hai người hiểu biết nhau như vậy, không có mâu thuẫn gì, cũng
vẫn có thể tự yêu đương, vẫn có cuộc sống riêng, cũng coi như có một lời giao
phó với gia đình. Nhưng mà, trong đáy lòng cô vẫn nhớ tới Hướng Nghiên,
nhớ tới Hướng Nghiên từng nói qua, "Nếu em kết hôn thì cút đi". Tuy rằng
trở lại với Hướng Nghiên là không thể nào, nhưng cô cũng vẫn không muốn
kết hôn.
Vương Thiến Thiến cẩn thận để sốt cà chua lên trên nắp hộp hamburger, đưa
tới trước mặt Trương Thiên Nhất nói, "Mẹ cậu thúc giục kết hôn à?"
"Mẹ tớ chỉ là sợ cậu bị người khác theo đuổi mất, sợ cậu không chờ được tớ,
trên thực tế tớ biết cậu có thể chờ, chỉ là người cậu chờ không phải tớ, đúng
không?"
"Hiện tại cũng không có ai cho tớ chờ, ha ha." Cô cười đến chua xót, lại hỏi
cậu: "Thế, sau này cậu phải làm thế nào bây giờ?"
Cậu lấy khoai chấm chấm vào nước sốt, "Dù sao tớ cũng đã không thể yêu nổi
nữa rồi."
"Thật sự buông tay sao?"
"Con đường này quá khó khăn, Thiến Thiến, thật sự..... là đàn ông, tớ cũng
thừa nhận không nổi, cậu còn muốn tiếp tục kiên trì sao? Cho dù không phải
tớ, cậu vẫn có thể tìm một người đàn ông yêu cậu để kết hôn mà, vì sao nhất
định phải tiếp tục như vậy chứ?"
"Con đường này, từ ngày hôm đó bắt đầu đi, tớ chưa từng nghĩ đến sẽ từ bỏ."
Trương Thiên Nhất không tiếp tục khuyên nữa, chỉ nói, "Thiến Thiến, mặc kệ
thế nào, hy vọng cậu nhớ rõ, nếu cậu cảm thấy mệt mỏi, tớ nơi đây mãi mãi
mở rộng vòng tay với cậu, dù sao cậu cũng là cô gái mà tớ thích nhất."
"Đã biết." Cô giúp cậu lau sạch vệt nước sốt dính ở khóe miệng.
Không có tình yêu, cô còn có tình bạn, không phải sao?
Lí Nam sắp kết hôn, cho nên đây là khoảng thời gian gần hai sau khi năm tốt
nghiệp, bốn người của phòng ngủ 407 lần đầu tiên họp mặt đầy đủ. Cộng
thêm Trương Thiên Nhất, năm người cùng nhau quay về trường đại học N,
trở lại chốn xưa.
Từng cành cây cọng cỏ trong khuôn viên trường, nhìn vừa quen thuộc lại xa
lạ, con đường cùng nhau đi qua, quà vặt cùng nhau ăn chung, vẫn đều ở đây,
thứ gì cũng không mất đi, chỉ là không có chị......
.
.
.
Đêm trước khi Lí Nam kết hôn, vẫn còn cùng bạn trai nấu cháo điện thoại,
Vương Thiến Thiến nhìn không chịu được, bèn chen đến bên cạnh quát to:
"Có cái gì ngày mai nói sau, Ultraman, hôm nay Lí Nam là của bọn tôi!"
Cô vừa quát xong, đầu bên kia điện thoại hỏi: "Ultraman là ai?"
Sau đó những người vây xung quanh nghe lén cùng cười ầm lên, còn nhớ
Nguyệt Lượng từng hỏi Vương Thiến Thiến, ai dám cưới Lí Nam? Vương
Thiến Thiến trả lời là Ultraman.
Không hề ngoài dự định, Vương Thiến Thiến được Lí Nam tặng cho một ánh
mắt xem thường, Lí Nam đành phải giải thích với bạn trai nói: "Thiến Thiến
đang phá thôi, anh đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai đến đón em sớm một
chút........."
Thấy Lí Nam bỗng dưng làm ra dáng vẻ cô dâu nhỏ thẹn thùng, Nguyệt
Lượng và Vương Thiến Thiến có loại cảm giác muốn thắt cổ, lúc Lí Nam sắp
ngắt điện thoại, Vương Thiến Thiến lại khiếm miệng hô to: "Ultraman ngày
mai gặp!"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian